Sử Thi Granado Espada: Hào Quang và Hắc Ám - CHƯƠNG 2: CUỘC CHIẾN GIỮA THẦN LINH VÀ NHÂN LOẠI 

The Chronicle of Granado Espada - CHAPTER 2: THE WAR BETWEEN GODS AND HUMAN
05/10/2025
CHƯƠNG II: CUỘC CHIẾN GIỮA THẦN LINH VÀ NHÂN LOẠI 
Năm 5000 trước Công Nguyên – Cơn lốc của các đấng thiêng liêng
Ngọn gió cuối cùng lướt qua thảo nguyên rộng lớn, để lại tiếng hú kéo dài như lời ai oán của những linh hồn không còn nơi nương náu. Bầu trời đêm mịt mùng, các vì sao đã rút lui vào bóng tối thăm thẳm, như những cặp mắt khép lại, ngoảnh mặt với trần gian.
Thần Tinh Tú đã rời đi. Vầng sáng dẫn đường nay chỉ còn là một dải lụa bạc nhạt nhoà nơi chân trời xa. Thế giới, không ánh sáng của Người, dần chìm trong hỗn loạn.
Con người – nhỏ bé giữa cát bụi và đá tảng – quỳ dưới những bàn thờ đã nứt vỡ, những pho tượng đã gãy đổ, cất tiếng cầu xin:
“Xin Người trở lại… xin Người soi sáng… xin Người đừng bỏ rơi chúng con…”
Nhưng lời nguyện ấy bay lên không trung, tan lẫn trong gió đêm, không một hồi đáp.
Ở nơi tận cùng của bầu trời, dưới mái vòm lấp lánh sao, Layla – Trái Tim Tinh Tú, con gái của Bretera, đứng trên ban công cung điện sao bạc. Ánh sáng nhạt phủ lên tà áo lụa của nàng, mái tóc đen như dải ngân hà buông xuống vai. Đôi mắt nàng nhìn xuống trần gian – loài người bé nhỏ và yếu ớt – rồi hướng lên ngai vàng nơi Chúa Tinh Tú ngự trị.
“Phụ vương… xin Người… xin Người nhìn xuống trần thế…”
Giọng nàng mềm như làn gió, nhưng thấm đẫm nỗi khẩn thiết, như khúc hát cuối cùng của một con chim bên rìa vực.
“Họ đang chết, phụ vương… họ chìm trong tro bụi… Họ là con của Người, Người đã từng thương họ… xin Người… thêm một lần nữa…”
Trên ngai vàng ánh bạc, Thần Tinh Tú ngồi lặng. Đôi mắt Người là hai hố sâu không đáy, chứa cả thiên hà và bóng tối, ánh lên vẻ siêu nhiên và lạnh lùng. Một vì sao trên vương miện Người khẽ rơi xuống, lấp lánh như giọt lệ cuối cùng của bầu trời.
“… Vì con, Layla…”
Một câu nói, nhẹ như cơn gió lướt qua cánh đồng vắng, mà nặng như ngàn núi đè lên vòm trời. Người chậm rãi đứng lên. Áo choàng sao quét qua những bậc thang đá cẩm thạch, ánh sáng lay động như vũ trụ dạt dào theo từng bước chân.
Người trở lại trần gian. Mang theo năm đứa con của Người – những mảnh ghép của nguyên tố sơ khai: Charlotte – Lửa, Orden – Gió, Layla – Trái Tim, Chloe – Nước, Atlas – Đất.
Nhưng mặt đất Người đặt chân lên đã không còn là đất hứa.
Những bàn thờ từng dựng cho Người giờ đã hoang tàn. Những ngọn đuốc từng cháy lên vì Người nay thắp cho một cái tên khác: Strata Vista. Dưới bóng cột đá đổ, loài người ngẩng lên, đôi mắt chứa đầy hoài nghi, sợ hãi, rồi hằn lên thù hận.
“Kẻ lừa dối! Kẻ giả danh! Kẻ đã bỏ rơi chúng ta!”
Tiếng nguyền rủa dội lên như những mũi tên nhọn hoắt, lao thẳng vào lòng Người. Chúa Tinh Tú lặng nhìn. Đôi mắt Người không chớp, nhưng trong đáy mắt, một ngọn lửa đang chầm chậm bùng lên. Không cuồng nộ, không bạo phát, mà là cơn phẫn nộ lạnh lẽo, trầm lặng, đủ để thiêu trụi cả nghìn thế giới.
Người đưa tay lên. Từ lòng bàn tay, những tàn tích còn sót lại của Thần Quang – Deva kết tụ thành một quầng sáng chói loà. Ánh sáng ấy vỡ tung, lan ra như những lưỡi lửa chém ngang bầu trời. Núi rạn nứt, biển rút cạn, rừng hoá tro bụi.
Dưới cơn thịnh nộ, Strata Vista quỳ rạp giữa tàn tích:
“Xin… tha thứ… xin Người xót thương… thế giới này đã lạc lối…”
Thần Tinh Tú nhìn xuống. Trong ánh mắt Người không còn phẫn nộ, chỉ còn một nỗi buồn mênh mông của kẻ đã yêu quá nhiều, tha thứ quá nhiều, nhưng vẫn bị phản bội. Một giọng nói, vang lên từ vực thẳm giữa các vì sao:
“Ta đã yêu. Và các ngươi đã phản. Bao lần? Bao lần các ngươi chối bỏ ánh sáng? Bao lần các ngươi bán rẻ niềm tin?”
Người nhắm mắt. Một bàn tay siết lại. Năm ngọn lửa – năm nguyên tố sơ khai – tụ lại trong lòng bàn tay ấy, rồi tách ra, truyền vào năm đứa con đang đứng lặng sau lưng Người.
“Giữ lấy. Giữ lấy cho thế gian này. Nhưng đừng xen vào đường của loài người. Chỉ nhìn. Chỉ lặng lẽ nhìn.”
Người quay đi. Áo choàng sao cuốn lấy Người như cơn gió đêm, tan vào bóng tối vũ trụ.
Layla nhìn theo, đôi mắt sáng lên một nỗi bi thương mờ ảo.
“Phụ vương… liệu lần này… có phải là lần cuối cùng…?”
Năm 3000 trước Công Nguyên – Cuộc Chiến Ba Ma Vương
Sau khi Thần Tinh Tú rời đi, năm người con của Người lặng lẽ chia nhau năm phương trời, gánh trên vai sức nặng của ngũ hành nguyên sơ. Nhưng thế giới không lặng yên. Trong bóng tối, từ tro tàn còn sót lại của Thần Quang – Deva, ba Ma Vương ngoi lên từ vực thẳm:
🔥 Behemoth – Ma Vương Hỏa Ngục, cuộn mình trong dung nham sôi sục, bước chân nện vỡ đất đai, thở ra hơi thở đỏ rực thiêu cháy mọi sinh linh.
🌊 Leviathan– Vua Dòng Nước, trỗi dậy từ đại dương sâu thẳm, quẫy đuôi làm sóng thần dâng cao nhấn chìm thành phố, đôi mắt lam như hai xoáy nước hút linh hồn.
Ziz – Ma Vương Lôi Đình, giáng từ đỉnh mây, sấm sét quất xuống như roi, tiếng cười xé trời, mỗi bước chân là một cơn bão rền vang.
 Leviathan, Behemonth & Ziz
Ba Ma Vương – hình hài tha hoá từ quyền năng ánh sáng bị vặn xoắn bởi bóng tối, là ba vết thương chưa lành trong thân thể thế gian.
Và thế là cuộc chiến bắt đầu.
🏹 Layla – Trái Tim Tinh Tú – dẫn theo Đại Quân Khổng Lồ Argus, đối đầu Behemoth giữa đại hoả vực, nơi đất nứt nẻ đỏ rực như vết thương chảy máu. Từ tay nàng, những sợi dây ánh sáng bện thành Cây Cung Sao, mỗi mũi tên bắn ra như sao băng xuyên qua lửa. Behemoth gầm lên, lửa cuốn xoáy quanh thân, nhưng Layla vẫn đứng giữa biển lửa, ánh mắt kiên cường như một mặt trăng không bao giờ lụi tàn.
🌊 Phía biển sâu, Chloe – Nữ Thẩm Phán Nước – cùng Atlas – Người Giữ Đất – hợp lực. Chloe nâng cao Cây Trượng Thuỷ Tinh, niệm thần chú cổ, từng giọt nước bốc lên hoá thành Rồng Thuỷ Triều, quấn quanh Leaviathan. Atlas giáng Búa Đá xuống, từng phiến đá lớn rơi như thiên thạch chặn dòng thuỷ quái. Nhưng Leviathan không chết – hắn tan ra như sương, tụ lại như nước, nụ cười mỉa mai vang vọng khắp đại dương.
⚡ Trên đỉnh trời, Charlotte – Giám Hộ LửaOrden – Sứ Giả Gió đối diện Sis – Ma Vương Lôi Đình. Sấm sét chằng chịt thành mạng nhện xé bầu trời. Charlotte giương Kiếm Lửa, ánh kiếm rực đỏ đấu với ánh chớp. Orden tung ra Phong Đao, những lưỡi gió sắc bén cắt ngang tia sét. Hai vị thần con giao tranh giữa bão tố và lửa, ánh sáng đan xen, bức tranh hỗn loạn của vũ trụ đang tự huỷ hoại chính mình.
Sau bảy ngày bảy đêm, dưới trăng khuyết và sao lạc, ba Ma Vương lần lượt ngã gục. Nhưng thân xác chúng vỡ vụn thành ba viên tinh thể đen, lấp lánh như máu hoá đá. Người đời gọi đó là Tam Tinh Vương – Ba Vương Quốc Quyền Năng.

Nhưng… sau chiến thắng ấy, một bóng tối khác trỗi dậy.
Orden – Người mang gió – đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống loài người dưới kia: xây dựng, chém giết, phản bội, tham lam. Những ngọn tháp cao dần, những thành trì khép kín, những lời cầu nguyện không còn hướng lên trời, mà chỉ hướng về quyền lực.
 Messenger of the Star, god of wind, Orden 3000 BC Orden
Gió quanh Orden nổi lên, xoáy thành vòng tròn vô hình. Đôi mắt Người, xưa kia trong như trời thu, nay mờ đục bởi sương hoài nghi.
“Họ không xứng… họ không bao giờ xứng… Cha đã lầm. Cha đã mù quáng.”
Charlotte đặt tay lên vai em, giọng buồn:
“Đừng để lòng mình tối đi, Orden. Cha muốn ta nhìn, không xen.”
Orden gạt tay chị, gió cuốn quanh bước chân, bỏ đi. Trong bóng tối, chỉ còn âm thanh của gió – không lời – mà lạnh như kim loại.

Năm 2500 trước Công Nguyên – Cuộc Chiến Diệt Chủng
Một buổi sáng, bão nổi khắp bốn phương. Không cơn gió nào là lành. Không áng mây nào trắng.
Orden trở lại, mang theo cơn cuồng phong quét sạch đồng ruộng, lật đổ thành quách. Tiếng Người vọng khắp bầu trời:
“Trần gian đã thối rữa. Ta, Gió, sẽ thổi sạch vết nhơ này.”
Strata Vista – những giáo sĩ giữ ngọn lửa cũ của thần – gom góp những mảnh tri thức còn sót lại, dựng nên Vòng Phép Ánh Sáng, hy vọng ngăn được Orden. Nhưng quyền năng của thần không thể cưỡng ép bởi tay phàm. Vòng phép vỡ vụn.
Loài người quỳ gối dưới bão, chờ diệt vong.

Layla chạy đến Charlotte:
“Chị! Chúng ta không thể khoanh tay. Phải… cầu Cha… thêm một lần… xin Người cứu lấy họ…”
Charlotte lặng đi, rồi khẽ gật. Hai chị em hướng mắt lên bầu trời, nơi xa xăm chỉ còn dải sáng mờ.
“Phụ vương… xin Người nghe…”
Ánh sáng lu mờ bỗng loé lên. Một giọng nói, từ nơi xa hơn cả tinh cầu, trầm ấm như tiếng chuông ngân:
“Vì con, Layla… một lần cuối.”
Từ vòm trời rơi xuống mười hai tia sáng, hoá thành mười hai ngôi sao Hoàng Đạo, bay vào tay Layla. Nàng trao nó cho loài người:
“Hãy cầm lấy… vì chính các người… lần cuối.”

Năm 2485 trước Công Nguyên – Phong Ấn Orden
Dưới sức mạnh Mười Hai Hoàng Đạo, loài người vùng lên. Ba vị Pháp Sư Shaman: Lada của Đất, Aisha của Mưa, Aclla – Hóa Thân Trái Tim – dẫn dắt đoàn người bước vào Trận Chiến Cuối.
 The Shaman of Human: Aisha of Rain - Lada of the Earth & Aclla, the Avatar God of Heart, Heart of the Star
 
Orden đứng giữa cơn lốc, mái tóc bạc tung bay, đôi mắt trống rỗng như vực sâu.
“Các ngươi… lại chọn phản bội?”
Aisha giương gậy mưa, Lada đập gậy đất, Aclla nâng cao Trái Tim Tinh Tú. Ánh sáng ba sắc hợp thành một vòng tròn, xoáy thành lốc, cuốn Orden vào tâm điểm.
Tiếng gió gào thét. Tiếng Người vang vọng.
“Các ngươi… sẽ lặp lại sai lầm… như bao lần…”
Vòng sáng khép lại.
Orden bị phong ấn vào “Ngục Vĩnh Cửu”. Nhưng gió vẫn thổi. Không ai biết gió ấy mang điều gì.

Hậu Chiến.
Thế giới bình lặng… nhưng không nguyên vẹn. Ngũ Hành vỡ nát, tản ra khắp năm châu. Layla hoá thân thành Aclla, ở lại trần gian canh giữ dấu ấn phong ấn.
Strata Vista bỏ xứ, dẫn đoàn người vượt biển, tìm miền đất mới. Họ xây nên O Persia, chôn giấu mọi ký ức về thần linh.
Còn lại, giữa rừng sâu, những kẻ không đi xây nên Erac, giữ niềm tin cũ. Và trong núi cao, Vegila, Drakomen, Taurus – hậu duệ của thần – giữ Cổng Thiên Đường, chờ ngày định mệnh.
 
Cuộc chiến ấy khép lại, nhưng dư âm còn đọng trong máu đất, gió trời. Một ngày kia, khi sao rơi và gió gọi tên cũ, kẻ phong ấn sẽ thức giấc, và bánh xe định mệnh sẽ quay vòng lần nữa.
CHAPTER II: THE WAR BETWEEN GODS AND HUMANKIND
5000 BC – The Maelstrom of the Divine
The last wind swept across the vast steppe, leaving behind a lingering howl like the lament of souls left without refuge. The night sky was shrouded in darkness; the stars had retreated into the abyss, like closed eyes turning away from the mortal world.
The Stellar God had departed. The guiding light was now but a faint silver ribbon on the distant horizon. Without His light, the world slowly descended into chaos.
Humans—tiny amidst dust and stone—knelt beneath cracked altars and shattered statues, raising their voices in desperate prayer:
"Please return… please shine upon us… please do not forsake us…"
But their prayers rose into the night, dissolved into the wind, unanswered.
At the edge of the heavens, beneath the starry dome, Layla – the Starheart, daughter of Bretera, stood on the balcony of the Silver Star Palace. Pale light bathed her silk robe; her hair, black as the Milky Way, cascaded down her shoulders. Her gaze fell upon the fragile, trembling world below—then lifted toward the throne where the Stellar God sat.
"Father… please… look upon the earth…"
Her voice, soft as the breeze, carried a haunting urgency, like the final song of a bird at the edge of the abyss.
"They are dying, Father… they are buried in ash… They are Your children, once beloved by You… please… one more time…"
Upon the silver throne, the Stellar God sat in silence. His eyes were twin voids, holding galaxies and shadows, glimmering with an otherworldly, cold light. A single star fell from His crown, shining like the last tear of the heavens.
"… For you, Layla…"
A whisper, light as a breeze over an empty field, yet heavy as mountains upon the sky. Slowly, He rose. His star-cloaked robe swept across marble steps; the light shimmered, like a surging cosmos in each step.
He returned to earth.
Bringing His five children—the fragments of the primordial elements:
Charlotte – Fire; Orden – Wind; Layla – Heart; Chloe – Water; Atlas – Earth.
But the land He stepped upon was no longer the Promised Land.
Altars once raised in His honor lay in ruins. Torches once lit in His name now burned for another: Strata Vista. Beneath toppled stone pillars, humankind looked up, their eyes filled with suspicion, fear, then hardened into hatred.
"Deceiver! Impostor! You who abandoned us!"
The curses rose like sharp arrows, piercing straight into His being. The Stellar God gazed in silence. His eyes did not blink, but deep within, a flame began to stir—not wild, not violent, but a cold, smoldering wrath enough to incinerate a thousand worlds.
He raised His hand. From His palm, remnants of Deva – the Divine Light gathered into a blinding halo. It burst forth, scattering like fiery blades across the sky. Mountains cracked. Seas drained. Forests turned to ash.
Amidst the devastation, Strata Vista knelt in the ruins:
"Please… forgive… have mercy… this world is lost…"
The Stellar God looked down. No longer wrath in His gaze—only a vast sorrow of one who had loved too much, forgiven too much, yet was betrayed. A voice echoed from the abyss between the stars:
"I have loved. And you have betrayed. How many times? How many times have you rejected the Light? How many times have you sold faith for dust?"
He closed His eyes. A hand clenched. Five flames—the five primordial elements—converged in His grasp, then spread, flowing into His five silent children behind Him.
"Hold it. Keep it for this world. But do not interfere with mankind’s path. Only watch. Only silently watch."
He turned away. The starry cloak enveloped Him like the night wind, dissolving into the cosmic darkness.
Layla watched, her eyes shining with a sorrow beyond words.
"Father… is this… the last time…?"

3000 BC – The War of the Three Demon Kings
After the Stellar God departed, His five children quietly parted ways across the world, each bearing the weight of a primordial element. Yet the world did not rest. In the shadows, from the ashes of Deva, rose three Demon Kings from the abyss:
🔥 Behemoth – King of Inferno, coiled in seething magma, footsteps shattering the earth, breathing crimson fire that scorched all life.
🌊 Leviathan – King of Streams, rising from the deep sea, tail sweeping tsunamis over cities, eyes blue whirlpools sucking souls.
Ziz – King of Thunder, descending from storm clouds, lightning cracking like whips, laughter tearing the sky, each step rumbling with thunder.
 Leviathan, Behemonth, Ziz
The three Demon Kings—corrupted forms of twisted light—were wounds that never healed in the world’s flesh.
And so, the battle began.
🏹 Layla – Starheart led the Giant Army of Argus against Behemoth in the flaming chasm, where the ground glowed red like bleeding wounds. From her hands, threads of light wove the Starbow, each arrow a meteor streaking through fire. Behemoth roared, flames spiraling around him, yet Layla stood firm amidst the inferno, her gaze steadfast like an undying moon.
🌊 In the deep sea, Chloe – Judge of Water, and Atlas – Keeper of Earth, joined forces. Chloe raised the Crystal Staff, chanting ancient spells; each droplet rose into a Tide Dragon, coiling around the Leviathan. Atlas struck the Stone Hammer, hurling boulders like meteors to block the sea serpent. But Leviathan did not die—he dissolved into mist, reformed into water, his mocking laughter echoing across the deep.
⚡ In the skies, Charlotte – Guardian of Fire, and Orden – Messenger of Wind, faced Ziz – King of Thunder. Lightning wove webs across the heavens. Charlotte wielded the Flameblade, her fiery strikes clashing with bolts. Orden unleashed Wind Blades, slicing through thunder. The two fought amidst storms and fire, light intertwining, a chaotic tapestry of a universe tearing itself apart.
For seven days and nights, beneath waning moons and falling stars, the three Demon Kings fell one by one. Yet their bodies shattered into three black crystals, gleaming like petrified blood. Mortals called them the Tri-Star Kings – Three Kingdoms of Power.
But… after victory, another darkness arose.
Orden – the Windbearer, stood atop the mountain, gazing at mankind below: building, warring, betraying, greedy. Towers rose, fortresses closed, prayers no longer lifted to the heavens, but whispered to power.
The wind circled Orden, swirling an invisible vortex. His eyes, once clear as autumn skies, now clouded with doubt.
"They are unworthy… they never were… Father was wrong. Father was blind."
Charlotte placed a hand on his shoulder, her voice heavy with sadness:
"Don’t let your heart darken, Orden. Father asked us to watch, not interfere."
Orden brushed her hand away, the wind coiling around his steps as he walked into the shadows. Only the sound of the wind remained—wordless, yet cold as steel.

2500 BC – The Genocide War
One morning, storms rose from all directions. No wind was gentle. No cloud was white.
Orden returned, bringing a hurricane that swept fields, toppled cities. His voice thundered across the sky:
 Messenger of the Star, god of wind, Orden 3000 BC Orden
"The earth is rotten. I, the Wind, shall cleanse this stain."
Strata Vista—the priests guarding the old flame—gathered fragments of knowledge, forging the Circle of Light, hoping to stop Orden. But divine power could not be contained by mortal hands. The circle shattered.
Humans knelt beneath the storm, awaiting annihilation.
Layla rushed to Charlotte:
"Sister! We cannot stand by. We must… beg Father… once more… ask Him to save them…"
Charlotte fell silent, then gently nodded. The two sisters raised their eyes to the distant sky, where only a faint light remained.
"Father… please hear us…"
The dim light suddenly flared. A voice, from beyond the stars, deep and resonant as a bell:
"For you, Layla… one last time."
From the heavens fell twelve rays of light, forming the Twelve Zodiac Stars, descending into Layla’s hands. She gave them to mankind:
"Take them… for yourselves… one last time."

2485 BC – The Sealing of Orden
With the Twelve Zodiac, humankind rose. Three Shamans—Lada of Earth, Aisha of Rain, Aclla – Heart’s Incarnation—led the people into the Final Battle.
 The Shaman of Human: Aisha of Rain - Lada of the Earth & Aclla, the Avatar God of Heart, Heart of the Star
Orden stood within the storm, silver hair billowing, eyes hollow as an abyss.
"You… have chosen betrayal again?"
Aisha raised the Rainstaff, Lada struck the Earthstaff, Aclla lifted the Starheart. Three lights merged into a swirling circle, pulling Orden into its core.
The wind howled. His voice echoed:
"You… will repeat the same mistakes… again and again…"
The circle closed.
Orden was sealed in the Eternal Prison.
But the wind still blew. No one knew what message it carried.

After the War.
The world quieted… but was no longer whole. The Five Elements scattered across continents. Layla became Aclla, remaining to guard the seal.
Strata Vista left, leading people across the seas to new lands. They founded O Persia, burying memories of the gods.
Others stayed, building Erac in the deep forest, holding onto the old faith. And in the mountains, Vegila, Drakomen, Taurus—descendants of the gods—kept the Heavenly Gate, awaiting destiny’s day.
The war had ended, but its echoes lingered in the blood of earth and wind. One day, when stars fall and the wind whispers old names, the sealed one will awaken, and the wheel of fate will turn once more.