Sử Thi Granado Espada: Hào Quang và Hắc Ám - Chương 1: Bình Minh của Granado Espada
Chương 1: Bình Minh của Granado Espada
Khởi Nguyên của Ánh Sáng và Bóng Tối
Thuở ban sơ, khi chưa có thời gian hay hình thể, chỉ có hai bản thể vĩnh cửu: Ánh Sáng và Bóng Tối. Từ đó sinh ra hai vị thần—Deva, Đấng Hộ Mệnh của sự sống và Okuras, Kẻ Nuốt Chửng mọi linh hồn.
Deva, God of Light
Deva: "Ta không thể để ngươi hủy hoại sự hài hòa của tạo hóa, Okuras."
Okuras (cười nhạt): "Hài hòa? Thứ đó chỉ là lớp mặt nạ yếu đuối của kẻ sợ hãi hỗn loạn."
Okuras, God of Darkness
Cuộc chiến của họ xé nát bầu trời, tạo ra núi non, đại dương và dòng chảy đầu tiên của sự sống. Khi thế giới còn chưa hoàn chỉnh, chính quyền năng của họ đã nhào nặn ra hình hài Trái Đất.
Trong trận chiến định mệnh, Deva dồn toàn bộ sức mạnh, triệu hồi ngọn thương ánh sáng tối thượng, phong ấn Okuras sâu dưới lòng đất. Nhưng chính ông cũng phải đánh đổi: sức mạnh của mình phân tán khắp cõi, tan thành những mảnh tinh hoa để duy trì thế cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối.
Deva (thì thầm khi biến mất): "Nếu cái giá của bình yên là sự tan biến của ta, thì ta chấp nhận..."
Okuras (giọng vang vọng từ lòng đất): "Phong ấn chỉ là tạm thời. Khi lòng người nghiêng về bóng tối, ta sẽ trở lại."
Sự Xuất Hiện của Nhân Loại
Khoảng 10.000 năm trước Công Nguyên, giữa sự lặng im u ám của thế giới sơ khai, con người bắt đầu xuất hiện—mong manh nhưng kiên cường.
Nhưng trong tim họ, bên cạnh khát vọng sống còn, là những hạt giống đầu tiên của đố kỵ, thèm khát và quyền lực.
Từ đó, Địa Ngục Vực Thẳm hình thành—một thực thể vô hình, ăn mòn linh hồn con người, nuốt lấy bóng tối bị giam giữ.
Một pháp sư lão luyện (trong hoảng loạn): "Cái gì đó đang thức tỉnh... một thứ tà khí đen ngòm len lỏi trong những giấc mơ của ta."
Người trẻ tuổi: "Có lẽ đó là những gì tổ tiên ta đã phong ấn từ thời xa xưa?"
Nhận thấy hiểm họa tái sinh, Deva trong hình thái tàn dư linh hồn, một lần nữa ban phát phần còn lại của mình để giữ vững phong ấn cuối cùng lên Okuras.
Bretera, Vệ Thần Thiên Giới
Khi thế giới rơi vào hỗn loạn và ánh sáng gần như tắt, một vì sao lạ xuất hiện trên bầu trời.
Bretera, một thực thể đến từ Thiên Giới, đáp xuống Trái Đất. Mang hình dáng người nhưng thần thái vượt trần, ông bước ra từ con tàu Curitatiio, tay nắm lấy quyền trượng sao trời.
Bretera: "Ta là ánh sáng dẫn đường cho những linh hồn lạc lối."
Một người sống sót (rơi nước mắt): "Ngài đến từ các vì sao... có phải là sự cứu rỗi?"
Ông dẫn những người sống sót đến miền đất mới, gieo niềm tin và kiến tạo lại nền văn minh nhân loại.
Từ đó, người đời tôn ông là Vị Thần Tinh Tú.
Sự Trỗi Dậy của Bóng Tối
Khi ký ức về chiến tranh mờ dần, lòng người lại nghiêng về ích kỷ và chiếm đoạt. Những bí thuật bị cấm dần được khai quật, mở toang cánh cửa bị phong ấn bởi Deva.
Một nghi lễ tà đạo (trong tiếng tụng niệm): "Hỡi kẻ bị lãng quên, hãy trở lại và thiêu rụi thế giới này."
Ảnh hưởng của Okuras bắt đầu lan rộng như khói độc, thâm nhập vào linh hồn con người.
Bretera triệu tập các hậu duệ—Charlotte, Orden, Layla, Chloe, Atlas—dẫn đầu đoàn quân kháng cự bóng tối.
Charlotte & Orden (Layla, Chloe, Atlas vẫn chưa có tạo hình chính thức)
Charlotte (nghiến răng): "Chúng ta không thể để lịch sử lặp lại."
Orden: "Nếu phải hy sinh vì ánh sáng, ta không do dự."
Sau nghìn năm kháng chiến, phe ánh sáng chiến thắng, nhưng Vực Thẳm được giữ lại như một vết nứt trong kết cấu thế giới—một lực lượng cân bằng không thể thiếu.
Noah và Lời Nguyền Bất Tử
5000 năm trước Công Nguyên, một cậu bé tên Noah ngước nhìn dải ngân hà và thầm nguyện: "Xin hãy ban cho con sức mạnh để bảo vệ mọi người."
Thần Các Vì Sao nghe thấy. Họ ban cho cậu sự bất tử.
Noah, the Immortal Blessed Human
Nhưng thời gian trôi qua, Noah chứng kiến từng người mình yêu thương ra đi, chỉ còn lại chính mình với ký ức không bao giờ nguôi.
Noah: "Ta còn sống... nhưng không còn là người."
Iglea (em gái): "Anh... anh không phải gánh một mình. Hãy để em cầu xin các vị thần."
Noah lên đường, đi tìm lối thoát khỏi kiếp sống vô tận.
Sự Ra Đời của Kazandra
Một phụ nữ kiên cường tên Leia, trong những ngày cuối đời, được Thần Các Vì Sao lựa chọn. Họ trao cho cô một phần quyền năng, không phải để chiến đấu, mà để gieo hạt giống mới.
Sau khi cô mất, tinh hoa ấy kết tinh thành Kazandra—một homunculus mang dòng phép thuật Humen, kết tinh từ lòng kiên định và tình mẫu tử.
Kazandra Homunkrus created by God
Leia: "Con là hy vọng tiếp nối. Hãy soi sáng cho thế giới này."
Kazandra: "Con sẽ không để ánh sáng của mẹ vụt tắt."
Tín Ngưỡng của Strata Vista
Khi nhân loại được ban cho ánh sáng, không phải ai cũng tôn vinh nó.
Strata Vista, một học giả đầy tham vọng, từ chối sự bảo hộ thần thánh.
Strata Vista: "Ta không cần lời phán truyền. Ta cần sức mạnh để làm chủ số phận."
Vị Thần Tinh Tú (giọng u sầu): "Con đường ngươi chọn sẽ đưa nhân loại rời xa chúng ta."
Strata thành lập giáo phái riêng, gieo rắc niềm tin rằng con người không cần đến thần linh.
Cuối cùng, các Vị Thần Tinh Tú rút lui. Họ để lại nhân loại tự xoay sở, tự chịu trách nhiệm cho số phận mình.
Khép lại Chương 1
Và như thế, kỷ nguyên Granado Espada bắt đầu—một thời đại không còn thần linh dẫn lối, nơi con người phải đối mặt với chính bóng tối trong lòng mình, nơi những câu chuyện sử thi mới sẽ được viết nên giữa tàn tích của huyền thoại.
Chapter 1: The Dawn of Granado Espada
The Origin of Light and Darkness
In the beginning, before time and form existed, there were only two eternal entities: Light and Darkness. From them emerged two deities—Deva, the Guardian of Life, and Okuras, the Devourer of Souls.
Deva, God of Light
Deva: "I shall not let you destroy the harmony of creation, Okuras."
Okuras (with a cold laugh): "Harmony? Merely the coward’s mask in fear of chaos."
Okuras, God of Darkness
Their battle tore through the firmament, shaping mountains, oceans, and the first streams of life. Though the world was still incomplete, their divine powers molded it into form.
In a fateful clash, Deva poured all his might into a spear of pure light, sealing Okuras deep within the earth. Yet this triumph came at a cost—Deva’s own power was shattered and scattered across the realms to maintain the balance between light and shadow.
Deva (whispering as he faded): "If peace demands my dissolution... so be it."
Okuras (his voice echoing from the depths): "A seal is temporary. When mankind turns to darkness, I shall rise again."
The Rise of Humanity
Around 10,000 BCE, amidst the hushed ruins of a primordial world, humanity was born—fragile yet resolute.
But within their hearts, alongside hope and will to survive, sprouted seeds of envy, greed, and ambition.
Thus, the Abyss formed—a formless entity feeding on the soul’s darkness, a creeping force that whispered the name of the sealed god.
An old sorcerer (in dread): "Something stirs... a foul essence haunts my dreams."
A young scholar: "Perhaps it's what our ancestors sealed in forgotten times?"
Sensing the rising threat, Deva, now only a lingering spirit, sacrificed his final fragments to reinforce the sacred seal on Okuras.
Bretera, the Celestial Guardian
As the world trembled and the light waned, a strange star appeared in the heavens.
Bretera, a celestial being from the Stars, descended upon the earth. Cloaked in light, bearing the scepter of constellations, he emerged from his ship Curitatiio.
Bretera: "I am the beacon for lost souls in the void."
A survivor (with tears): "You’ve come from the stars... are you salvation?"
He guided the remnants of humanity to fertile lands, instilled hope, and helped rebuild civilization.
From then on, mankind revered him as The God of the Stars.
The Return of Darkness
As the memories of ancient war faded, the hearts of men once again craved power and dominion. Forbidden arts were unearthed, and the seal forged by Deva began to fracture.
A dark ritual (amidst chanting): "O forsaken one, rise once more and scorch the earth."
The essence of Okuras seeped back into the world, like smoke corrupting every soul it touched.
Bretera summoned the descendants—Charlotte, Orden, Layla, Chloe, and Atlas—to lead the resistance against the spreading darkness.
Charlotte & Orden, Layla, Chloe, Atlas is not released by IMC yet)
Charlotte (gritting her teeth): "We cannot let history repeat itself."
Orden: "If I must fall for the light to endure, I won’t hesitate."
After a thousand years of war, the forces of light prevailed, but the Abyss remained—a necessary balance, a scar in the world's fabric.
Noah and the Curse of Immortality
In 5000 BCE, a boy named Noah looked up at the stars and prayed: "Grant me strength to protect those I love."
The Celestial Gods heard him. They granted him immortality.
Noah, the Immortal Blessed Human
But as time passed, Noah watched everyone he loved wither and fade, while he remained.
Noah: "I still breathe... but I am no longer human."
Iglea (his sister): "You don’t have to bear this alone. Let me plead with the stars."
Noah set out on a journey, seeking a way to end the eternal curse.
The Birth of Kazandra
A strong woman named Leia, in her final days, was chosen by the Celestial Gods. They bestowed a spark of divine power—not for war, but for renewal.
When she passed, that divine spark became Kazandra—a homunculus born of magic and human essence, the embodiment of Leia’s strength and maternal love.
Kazandra Homunkrus created by God
Leia: "You are hope reborn. Illuminate the path ahead."
Kazandra: "Your light shall not fade, Mother."
The Creed of Strata Vista
Though the gods offered light, not all embraced it.
Strata Vista, an ambitious scholar, rejected divine guidance.
Strata Vista: "I need no prophecy. I seek power to shape destiny by my own hands."
God of the Stars (sorrowfully): "The path you choose will sever mankind from our grace."
He founded his own creed, preaching that humanity no longer needed the gods.
At last, the Celestial Gods withdrew, leaving mankind to walk its own path and bear the weight of its choices.
End of Chapter 1
And so, the Era of Granado Espada began—an age without divine shepherds, where humanity must face the darkness within, and write new legends amidst the ruins of myth.